Sự cô đơn tưởng chừng như một khoảng lặng yên bình, nhưng ẩn sâu trong đó là những vết cắt âm thầm và sắc lạnh. Khi ta chọn cô đơn, là ta cũng đang từ chối những vòng tay, những ánh mắt, những tiếng cười thân quen mà lẽ ra mình có thể giữ lấy. Cái giá phải trả không phải là những đêm dài không ngủ, mà là cảm giác lạc lõng giữa cuộc đời đang chuyển động. Là khi một niềm vui nhỏ cũng không biết sẻ chia cùng ai, và nỗi buồn lại hóa thành một vực sâu không đáy. Sự cô đơn không giết chết ta ngay lập tức, nhưng nó bào mòn từng chút một, khiến trái tim dần trở nên chai sạn, và tâm hồn thì lạnh đi lúc nào không hay.

Để lại một bình luận